Cưới nhau mới được 2 năm thì vợ qua đời, đúng lúc đó thì Mẹ vợ ngã bệnh phải nhập viện, một phần do bà đã bị khối u từ lâu, phần nữa do quá đau đớn vì mất con gái nên bệnh tình càng trầm trọng. Vì thế, Minh quyết định đứng ra lo cho bà trong thời gian khó khăn này.
Vốn
dĩ, Mẹ vợ có hai người con trai, nhưng họ đều là những đứa con bất hiếu, dù ở
ngay cạnh nhà nhưng chỉ khi nào Mẹ có gì cho thì họ mới chạy sang lấy, đến khi
bà cần giúp đỡ hay ốm đau gì họ đều lấy lý do bận rộn công việc. Đặc biệt là
hai người con dâu luôn khinh thường Mẹ chồng.
Thương
cho hoàn cảnh Mẹ vợ, Minh cưới vợ đem luôn cả Mẹ vợ về nhà chăm sóc. Đến giờ bà
nhập viện, tình hình sức khỏe vô cùng kém, anh thông báo cho hai người trai bà
thì họ bơ đi coi như không biết.
Minh
cũng biết vì họ sợ sẽ phải trả tiền viện phí, vậy cuối cùng anh phải tự mình đi
vay tiền mượn khắp nơi chữa trị cho Mẹ vợ, Minh không còn tiền phải cầm nhà để
vay ngân hàng. Đồng thời, cũng chỉ có mình anh chăm sóc Mẹ vợ trong bệnh viện.
Ròng
rã nửa năm trời, số tiền Minh vay nợ đã lên tới con số xấp xỉ 2 tỷ đồng. Đồng
lương công nhân bèo bọt của anh chỉ đủ để trả lãi ngân hàng.
Mẹ
vợ nhiều lần cảm giác ngại ngùng với con rể nên nói rằng:
- Cứ để mặc Mẹ,
già rồi chết cũng chẳng sao, con lo cho bản thân mình trước đi.
Nhưng Minh lắc đầu:
- Trước khi qua đời
vợ con đã căn dặn con phải chăm lo cho mẹ, hơn nữa bao lâu nay con coi Mẹ như Mẹ
ruột của con rồi, làm sao có thể mặc kệ được cơ chứ.
Mẹ vợ nghe vậy chỉ
biết bật khóc, không ngờ một người con rể khác dòng máu mà lòng còn có tình
nghĩa hơn những người con trai mà bà đứt ruột đẻ ra.
Một thời gian sau,
Mẹ vợ không cầm cự được nữa, bà trở nên rất yếu nên bắt Minh đưa về nhà. Lúc hấp
hối, bà kéo tay Minh lại rồi lôi dưới gối lên một tờ 500 ngàn:
- Mẹ chỉ cho con cái này để lại cho con, con nhớ đừng tiêu nó vội.
Nói
rồi bà trút hơi thở cuối cùng, còn Minh thì đau đớn tổ chức tang lễ cho Mẹ vợ.
Tới lúc đó hai đứa con trai của bà mới xuất hiện, chúng đòi hết số tiền phúng
viếng mà không để lại cho Minh một đồng nào.
Hai
ngày sau đó, Minh ngồi thẫn thờ với cuốn sổ ghe chép nợ, thì có một người mặc bộ
đồ Vest lịch sự bước vào nhà, ông ta hỏi:
- Tôi nghe nói trước khi qua đời, Mẹ vợ anh đã để lại cho anh một tờ 500 ngàn, có thể bán lại cho tôi không?
Minh
ngơ ngác lôi ra:
- Đúng thế, nhưng sao ông lại muốn mua lại tờ tiền này chứ?
Người
đàn ông kia cầm tờ tiền lên rồi nói:
- Vì nó có số sê ri đẹp, tôi là người chuyên sư tầm những tờ tiền có sê ri đẹp, tôi trả anh ba ngôi nhà trị giá khoảng 3 tỷ và 800 triệu nhé!.
Minh
nghe mà choáng váng:
- Cái gì? Ông có làm sao không? Tuy sê ri đẹp thật nhưng làm gì tới mức…..giá đó.
Người
đàn ông kia mỉm cười từ từ lôi trong túi ra sổ đỏ ba ngôi nhà và cuốn sổ tiết
kiệm 800 triệu:
- Tôi muốn mua thì anh cứ bán đi, yên tâm không thiệt được đâu.
Lúc
ông ta giao tiền ra, Minh còn chưa dám tin vào sự thật này. Nhưng trước khi đứng
lên, người đàn ông đó khẽ dúi vào tay Minh một tờ giấy. Sau khi đọc xong, Minh
mới òa khóc hiểu ra sự thật.
Thì
ra số tiền và ba căn nhà đó là của Bố Mẹ vợ anh tích góp từ thời trẻ đến giờ.
Ông Bà giả nghèo khổ để thử lòng ba đứa con, không ngờ chỉ có vợ chồng Minh là
đối xử tốt với họ.
Tới
khi Mẹ vợ qua đời, bà không dám tuyên bố thừa kế cho Minh vì sợ hai người con
trai sẽ ganh tỵ rồi bày trò đòi lại, vậy nên bà đã nghĩ ra cách này để hợp thức
hóa số của cải muốn cho Minh.
Còn
người đàn ông kia chính là vị luật sư riêng bao lâu nay luôn bảo quản số tài sản
đó. Sau khi biết hết chuyện, Minh vui mừng nhận lấy số tiền đem đi trả nợ, số
còn lại anh đầu tư làm ăn và càng ngày càng giàu có trước sự ngỡ ngàng của hai
người anh trai vợ./.
Đạo hiếu chúng ta phận là con phải giữ cho tròn....
Trả lờiXóa